Reivew truyện ‘Liệp Lang Đảo’

trình bày truyện đam mỹ ‘Liệp Lang Đảo’

Tác giả: Vu Triết
Thể loại: mạt thế, đam mỹ, khoa huyễn

Trích đoạn truyện liệp lang đảo

Sau trận thảm họa đấy, kỷ niên công nguyên của nhân loại đang xong đc 573 năm.

trường hợp ánh nắng bi thảm ngày nào rất có thể xuyên thấu những tầng mây rất thật lâu trước đây thì trái đất sẽ hoàn toàn có thể mang trong mình 1 blue color ngắt đẹp đẽ, thậm chí càng xanh thăm thẳm.

573 năm ngoái, trái đất nhỏ dại vẫn trải qua một trận thảm họa phệ, 80% lục địa trên địa cầu này chìm vào đáy đại dương, làm nó trông hệt 1 viên bảo thạch béo múp màu xanh lam bị nước biển hầu hết bao bọc.

có mảnh lục địa bé độc nhất còn sót lại, nhân loại chỉ rất có thể sử dụng cực kỳ cứu đem đa số trang vũ trang công nghệ chuyên môn mới nhất lúc đó and hầu hết đồ hoàn toàn có thể khiến loài người sinh tồn, mọi người thân còn sống sót thiết đặt một đất trời new tại nơi này.

Tham khỏa thêm truyện sắc

Kỷ niên công nguyên dứt từ ấy, nó trở thành thời đoạn lịch sử dần dần lùi về quá khứ nhưng mà dài lâu chẳng thể quên lãng.

Thủy kỷ, ngày 25 tháng 7 năm 573.

Sa Tả làm theo sau đông đảo chúng ta gần bị xét xử cùng cậu, bọn họ đc hồ hết nhà bạn mặc đồng phục liên bang áp giải tới tòa án số ba khu AS-II.

Trước lúc bọn họ đến, bên phía trong tòa án siêu yên tĩnh, chỉ nhiều lúc nghe đc vài tiếng nói chuyện, mà lúc cậu nghe quan sát thấy tên người thân đc hiểu tiến vào thì trong tòa án lại truyền tới tiếng nói chuyện rất thấp, còn trộn vào những tiếng thở dài ko rõ.

Là tiếc thương sao? Sa Tả nhìn lướt qua phía dưới, thấy được ba má tĩnh tâm ngồi ở hàng đầu.

Trong trí nhớ Sa Tả, bọn họ đã luôn luôn bình tĩnh vậy đó. Gặp đề nghị bất cứ chuyện gì đều rất tỉnh bơ, cho dù đương đầu sở hữu chuyện con của bạn gần bị xử lưu đày, vẻ mặt của họ khôn cùng hờ hững, thậm chí còn hững hờ hơn so sánh các nhà bạn ko cửa hàng xung quanh, nếu như cần thì biết đâu bọn họ còn thêm thể mỉm cười.

Đọc thêm thể loại truyện ngôn tình

do vậy, Sa Tả đang phổ biến, đương đầu sở hữu hiện thực chẳng thể thay đổi, cậu bắt buộc học được sự cân bằng & hấp thu trong khoảng thời gian ngắn duy nhất, tiếp nối nỗ lực sống xuất xắc hơn trong khuôn khổ khả năng của bạn.

đại trượng phu, đây chỉ với nguyên tắc, làm việc 1 trái đất ko thấy chờ đợi, gia đình bạn ko có không ít kén chọn.

“Thật đáng tiếc cho con trai bà, nó bốc đồng quá”. 1 Người người tiêu dùng ngồi cạnh mẹ của Sa Tả gầy giọng thầm thì bên tai bà.

“Không sao, bất luận chỗ nào nó vẫn chính là con tôi, trong cả khi mất đi gặp mặt lại”. Bà mỉm cười hơi nghiêng mặt về phía quý khách, tiếp đến quay đầu nhìn về phía Sa Tả đang đứng ở đoạn xét xử.

tất cả chúng ta đều thấy tiếc thay cho Sa Tả, Sa Tả béo lên trong tổ ấm thượng lưu khu AS-II nhưng mà gia đình bạn người muốn, bố mẹ là viên chức thử nghiệm công nghệ của chính phủ liên bang, từ bé cậu đang rất có thể hấp thu khối hệ thống trí thức, có 1 công việc ổn định và một cuộc đời thái bình, nhiều khi còn nữa thể đc ăn phần lớn thực phẩm thiên nhiên, thậm chí thông thường rất có thể yêu cầu ánh sáng nhân tạo, không giống với hầu như nhà bạn sinh sống trường kỳ dưới ánh mặt trời thiếu vắng sinh sống khu ngơi nghỉ, nước da của cậu nhìn cực kỳ mạnh khỏe.

Đọc thêm đam mỹ h

nhưng mà so sánh phần lớn thành viên gia đình sẽ phải nhìn thấy có vấn đề xét xử đứng bên cạnh thì cậu không tồn tại gì quái gở, vô luận xuất thân and bối cảnh của cậu là gì.

khoảng không đất & tài nguyên hết sức nhỏ bé, nguồn tài nguyên sẽ từ từ cạn kiệt dẫn đến khủng hoảng khiến cho cộng đồng ngày một mất ổn định, chính phủ liên bang cố gắng mở rộng đất liền về phía hồ nhưng mà sẽ ko cách thức nào hấp thụ diện tích lớn nhân khẩu, cũng không thể liên tiếp chống đỡ có những nhân tố hỗn loạn hiện ra ngày phổ thông.

đặt duy trì thứ tự hiện tại, toàn bộ phạm nhân đông đảo sẽ bị lưu đày.

Từ lúc chính phủ ra quyết định này tới hiện nay đã gần 300 năm, con cháu đời sau của những cư dân nên nhận thấy sự ưng ý của chính phủ, kế tiếp thông qua kiểm thông qua chắt lọc nghiêm khắc new hoàn toàn có thể bước vào trời đất này, giống như câu hỏi tù đọng bị lưu đày trong góc nhìn tổng thể gia đình bạn là chuyện hết sức tầm thường.

“Sa Tả, ngộ sát, trọng tội”. Giọng đề cập cứng nhắc băng lãnh của quan tòa vang lên, “Căn cứ bộ luật liên bang, cả đời lưu đày! Không đc trở về!”.

Theo cây búa trong tay quan tòa nặng nài hạ xuống, Sa Tả nhắm hai mắt, cậu không có cách thức như thế nào nhìn thẳng vào ánh nhìn bình tĩnh của cha mẹ, góc nhìn này hoàn toàn có thể tiếp rộng lớn dũng khí cho cậu nhưng cũng khiến cho cậu áy náy thật ít nhiều.

Việc cả đời lưu đày cậu sẽ sớm liệu được, tội ngộ sát và tội giết mọi người, suy nghĩ mức hình phạt cũng không có gì sự khác biệt.

Cậu không ngờ đến bản thân lại rất có thể tĩnh tâm hấp thu sự thực này, lo âu & bất an trong đáy lòng tựa như 1 viên đá ném vào trong ao nước, nhè nhẹ khuếch tán.

Số hiệu của hòn đảo này là SUD-III, đối với gia đình bạn tuân kỷ mẹo nhỏ trong liên bang mà đề cập, nó chỉ cần một số lượng nhưng thôi, dù rằng nó đã sống sót mấy trăm năm nhưng đã cách cậu vô cùng xa. Trong cuộc đời của gia đình bạn chung không phải với quan niệm về SUD-III, dung tích nơi ấy thế nào, tù hãm bị lưu đày đến ấy vẫn sống thế nào, không một ai biết cả.

Là mảnh đất bị các bạn lãng quên.

Là hòn đảo thất lạc trong lời đồn.

Sa Tả đã từng nghỉ ngơi trong Trung tâm dữ liệu liên bang, cậu đã trải tiếp xúc với cùng một không nhiều bốn liệu về SUD-III nhưng cậu chưa từng chu đáo, như các người trong gia đình khác biệt, cậu nghĩ rằng chính là nơi phiên bản thân lâu dài không nên tò mò.

tuyệt hảo duy nhất khắc sâu trong đầu cậu, đó là xung quanh số hiệu thì hòn đảo chi tiết 1 tên thường gọi khác, cái tên nguyên thủy tốt nhất.

Đảo Liệp Lang.

sau khoản thời gian tuyên phạt thì trong vòng 3 tiếng đồng hồ đeo tay, Sa Tả and tứ tù hãm khác biệt cần được áp vận động đến SUD-III, nơi đây không tồn tại khoảng không dôi thừa để giam cầm tầy, đặc biệt là tù hãm trọng tội.

Đọc truyện Ngôn tình cao H

chúng ta không có thời kì đặt hoàn toàn có thể chuẩn bị bất kỳ đồ gia dụng gì, Sa Tả thậm chí không tồn tại cơ hội chào giã biệt ba má, chưa kịp nói lời tạm biệt với bọn họ thì cậu đã trở nên áp chuyên chở lên một tàu bay cỡ nhỏ dại, năm tù túng được nhốt trong 1 kho tự do.

Theo máy bay đậy cánh, suy nghĩ của Sa Tả trong nháy mắt bị tiếng động cơ cực to của phi cơ đảo loàn, cậu lưu lạc nhị lỗ tai rung động tới mức rất có thể rớt xuống.

Nhiên liệu xăng dầu thời kỳ công nguyên sẽ bặt tăm một thời gian dài & đc thay bằng nhiên liệu tổng hợp, hiệu quả hơn, tài chính hơn, song song còn tránh ô nhiễm địa điểm xuống mức tốt duy nhất. Chiếc máy bay này cho Sa Tả trôi dạt kém cỏi hơn so với mấy trăm thời gian trước, có lẽ do khoảng không AS không thật mập, khối hệ thống giao thông nhanh ở ba bờ cõi gia dụng dưới lòng đất vẫn có thể đáp ứng nhu cầu vận chuyển, mà đây chẳng phải là chính giữa tiến tới của chính phủ.

lúc máy bay lên tới mức độ cao bay, luồng khí lưu hỗn loàn bắt đầu làm cho tàu bay xốc nảy.

hồ hết tội nhân phía bên trong chỗ giam giữ bé bỏng trong cả ngồi còn lắc lư lại vẫn chạm tay chào hỏi rồi tự share, tương tự chúng ta ko phải đang trên đường lưu đày, nhưng mà vẫn vui miệng nhập cuộc một cuộc hội nghị.

Sa Tả thuận theo bọn họ chạm tay một cái rồi không báo cáo nữa, so với đề bài của bọn họ, cậu không có hứng thú gia nhập.

Cậu không như với phần lớn nhà bạn này, có nhẽ câu hỏi lưu đày tới đảo Liệp Lang so với bọn họ nhưng nhắc chẳng qua là đổi đến một nơi sinh sống không giống khổ cực hơn, song song nhìn không có thấy gì mai sau nhưng mà thôi, còn so với cậu lại là ngăn cách một trời.

Sa Tả quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vì tia nắng không phương pháp như thế nào chiếu chiếu thẳng qua đầy đủ tầng mây rầm rịt đề xuất bầu trời u ám âm trầm, nhiệt độ không khí luôn luôn quá thấp, rời khỏi khu Chủ Thành ấm áp quanh năm, không gian ngay tắp lự lạnh mát thấu xương, đầy đủ đồ những làm bằng tổ ấm không giống xiêu bạt đè nén.

dù rằng cậu phệ lên dưới bầu trời này mà luôn luôn mang xiêu dạt không thoải mái, cậu biết trước khi thảm họa đấy xảy ra, trời đất chẳng phải lấy bản thiết kế như hiện giờ, khi ấy bầu trời với màu xanh and mây trắng, bốn mùa nhiệt độ khác nhau. Mang điều cậu không tồn tại tuyệt vời trực quan đối với cảnh quan vậy đó, cái tứ liệu này được biết vô bổ sở hữu kho dữ liệu ảnh, chúng chẳng hề được xem trọng, có nhiều tứ liệu đc bảo tàng hàng trăm năm ngoái phần đông đã không còn.

Đọc thêm list Truyện bách hợp H

“Cậu tên Sa Tả?”. Một người thân con trai ngồi cạnh Sa Tả hỏi 1 câu, cắt đứt kiên cường của cậu.

“Đúng vậy”. Sa Tả thu hồi góc nhìn từ bên ngoài cửa sổ, báo cáo, mọi người đại trượng phu này khôn cùng bé bỏng, không tốt, cũng sẽ là đẹp trai, nhưng mà làn da trắng bệch cùng ánh mắt nhìn chăm bẳm vào cậu làm cho cậu vô cùng giận dữ.

“Tôi tên Ca Luân”. Hắn đưa tay đến bên Sa Tả, hốc mắt sâu thẳm lóe ra quang lấy chẳng thể đoán, giới thiệu thông tin Sa Tả từ bên trên xuống dưới.

Sa Tả biết căn do, mà cậu không quí bị thành viên gia đình không giống cần dùng loại ánh mắt tìm tòi thí nghiệm nhìn châm bẩm ko buông. Bởi vậy cậu thuận theo chạm tay Ca Luân một chiếc rồi quay đầu trở về bên cạnh kia.

Về phần tên của hắn, đây cố định chẳng phải tên thật, tên của mọi người thật ra chỉ là một số lượng nhưng thôi, giống như Sa Tả, tên đc nhập vào Cửa hàng dữ liệu dân cư là B3987635.

Chữ loại đứng đầu đại biểu cho cấp bậc của cậu trong xã hội, xếp theo trật tự từ A tới F, Sa Tả nhìn mấy gia đình tù túng ngoài, phỏng chừng ở đây đầy đủ xếp sau E.

chúng ta chuyện trò khôn xiết náo nhiệt, thảo luận lí bởi bị lưu đày, nhưng ánh mắt các hướng đến phía Sa Tả.

so với chúng ta nhưng mà kể, gia đình bạn với cấp bậc A hoặc B như Sa Tả chẳng phải có thể thuận lợi xúc tiếp, câu hỏi phân định rõ ràng phạm vi hoạt động ở khiến cho họ có lẽ cả đời cũng chẳng thể tiếp xúc gần gụi với nhau.

“Người Châu Á?”. Gia đình bạn ngồi đối diện với cậu đột ngửng đầu, hỏi một câu.

bài toán này thực hiện Sa Tả ngẩn người trong gia đình, cậu đích xác mang đa số huyết hệ Châu Á, Nhiều hơn rất có thể nhìn ra gia đình bạn này và Ca Luân với đặc hình thành viên Châu Á khôn xiết phân minh, mà thảm họa vẫn trôi qua mấy trăm năm, giống người trong gia đình khởi đầu đang sớm không còn mang tính thay thế, mà hơn nữa không ai lại hỏi bài toán này.

Sa Tả không công bố, cậu lười đề nghị chỉ dẫn dòng việc nghe ko lọt tai này, cậu quét mắt nhìn gia đình kia, trước đấy gia đình bạn này giới thiệu tổ ấm tên là Trình Khản, trông siêu mạnh bạo, ánh mắt rất mang sinh khí, trên mặt còn đưa đi ý cười.

“Ngộ sát?”. Quan sát thấy cậu ko nói lời làm sao, Trình Khản liên tiếp hỏi, thường xuyên thay đổi vấn đề: “Sao lại sơ suất như thế?”.

Câu nghi ngờ tục tĩu này tạo cho Sa Tả với khá khó tính, nhưng mà có lẽ trong một thời gian dài cậu cần ngơi nghỉ bình thường sở hữu họ tại một vị trí ko rõ, cậu quên mất thái độ Trình Khản, lên tiếng: “Là sơ sẩy thế đó”.

“Thật bi quan cười”, Ca Luân nở thú vui, mang đi chế nhạo, “Giết cũng đang làm thịt, còn không có gan thừa nhận sao?”.

Trình Khản không để ý tới Ca Luân, liên tục nhìn Sa Tả: “Tôi nghe nhắc sinh hoạt đường vòng đai số 2, ra khỏi giới tuyến vẫn tới đc AS-I, tổ ấm như cậu tới đó để làm gì?”.

Sa Tả không nhắc nữa, bí quyết đặt thắc mắc của Trình Khản giúp cậu nhớ lại tình trạng trước khi bị bắt giam tại Sở thẩm phán AS-II.

Cậu không muốn nhớ lại đoạn kí ức thịt thành viên gia đình này, về phần đường vành đai số 2, đúng là rời khỏi giới tuyến của khu Chủ Thành, sẽ là nơi tiếp giáp giữa khu AS-I and AS-II, ra vào buộc phải đề nghị giấy thông hành, ra khỏi giới tuyến, chính là thế giới kia, một AS khác biệt, nơi ở của cư dân tầng lớp tốt nhất.

đến hiện nay cậu đã chưa hiểu được bốn liệu ấy với bao nhiêu rất cần thiết với Thương hiệu dữ liệu nhưng yêu cầu yêu cầu cậu ra khỏi giới tuyến để đi rước, cũng thiếu hiểu biết nhiều vì sao chúng ta kia lại có mặt trong 3 giáo khu AS bị ít xảy ra trang bị, càng không biết lí do tại sao mình kia chợt tiến công cậu…

sở hữu điều bây giờ, hầu hết đồ dùng đã mất cần thiết.

phi cơ đã bay sắp 4 tiếng sinh hoạt hồ hết tầng mây u ám, Sa Tả lệ thuộc ghế, nhắm mắt xuôi tay lại.

một tiếng gầm vang trời trộn vào tiếng động cơ phi cơ xa gần truyền tới.

rất kiểu như sở hữu tiếng pháo chào mừng “Ngày biên niên sử” của AS, mà so với âm thanh kia lại càng chấn động hơn, cái âm thanh này gây rung động khiến cho tim đập loàn nhịp.

Sa Tả cau mày, âm thanh đó là gì?

“Ông trời của tớ ơi…”. Ca Luân bỗng thét lên hãi kinh, tổ ấm trong khu giam cầm xôn xang 1 trận, ngay sau đó những phát ra âm thanh không thể tinh được.

Sa Tả mở mắt, cậu phát hiện chúng ta phần đa sẽ rầm rịt sống cửa sổ, Ca Luân quay đầu, run rẩy hiểu Sa Tả: “Sa Tả, cậu mau sắp tới đây nhìn! Đây đúng là… địa ngục!”.

song song lúc Sa Tả vực lên, máy bay bỗng nhiên rung lắc dữ dội, Sa Tả lảo đảo đến gần cửa sổ, chỉ mới nhìn thoáng ra phía bên ngoài tức thời kinh sợ tới ngây người trong gia đình.

Phía dưới tàu bay là phạm vi hoạt động đại dương đen, tổng hợp khoảng không 3 khu AS hợp lại cũng thon thả, từ AS-II mất một giờ bay là có thể ra khỏi bờ cõi lục địa, tiếp ấy vẫn thấy hồ đen, mặc dầu cậu mập vậy đó nhưng chỉ mới thấy biển tam lần, mà đặc điểm này cũng không tồn tại gì quá kinh ngạc.

đồ vật làm cho cậu giật mình chính là trên bề mặt biển sâu không thấy đáy kia có 1 xoáy nước cực to.

Xoáy nước sâu giống như không thấy điểm cùng, số đông con sóng bụ bẫm màu đen phát ra tiếng gầm rung trời, tầng lớp bọt trắng xóa kéo lên như bức tường thành cơ đại dương chạm đến dưới mặt đáy của tàu bay.

“Đây là xoáy nước gì? Béo như vậy này! Bán kính nhân 2 của nó 1km chứ chẳng đùa!”. Một giọng kể the thé vang lên từ bên cửa sổ, Sa Tả biết đó là tù tên Côn Bố, giọng đề cập của gã khôn xiết biểu trưng, bây chừ bởi vì kinh hãi bắt buộc càng dung nhan nhọn, làm cho bầu không khí bít tất tay trong diện tích bé nhỏ bé này gia tăng vài phần.

mình đa số ko nhắc gì, dọc đường đi, bất luận là cố ý kiêng Hoặc là không thèm để mắt tới đi chăng nữa, bọn họ đầy đủ không có thuyết trình bất an về sự việc lưu đày, nhưng mà xoáy nước dưới đây vượt xa sự nhận thức của bạn, chung cuộc nỗi thấp thỏm cũng khá được lôi ra.

“Đây là chỗ quỷ quái gì!”. Ca Luân tuyệt vọng kêu mập, “Cái quái gì đây!”.

phi cơ thư thả bay lên cao, Sa Tả ngồi về địa điểm của bản thân, cậu không nói gì cả, cảnh tượng này đưa tới cho cậu chấn động chưa biết với, cậu thật không ngờ ở ngoài mảnh đất AS an bình trật tự vẫn là một trong thế giới như vậy.

phi cơ phải mất rất mất thời gian new vượt qua con xoáy, tình hình xốc nảy dần dần lắng lại, cương vực giam giữ khôn cùng lặng ngắt, nhà bạn đa số rơi vào trầm mặc.

Mất giao động nửa giờ đồng hồ đeo tay nữa, cánh cửa phần bên trước khu nhốt và cửa khu nhốt bỗng bị lấy ra liên tục, một tên lính tranh bị toàn diện tiến đến: “Tất cả đi ra, tới rồi”.

gia đình tựa như bị tiếng đọc này chấn động mà thức tỉnh, sau đó chậm chạp vực lên, noi theo tên lính này.

Sa Tả đi rốt cuộc, lúc vừa bước ra khỏi khu kìm hãm liền quan sát thấy bên trên nền nhà có 1 sợi dây thừng bự bằng cánh tay người, cậu tương đối ngây người trong gia đình, trong tim càng rộng rãi bất an. Máy bay chẳng hề giảm độ cao, lẽ nào mong mỏi họ cần đến sợi dây này trượt xuống? Phi cơ thậm chí không hạ cánh?

“Mang găng tay vào! Ba phút nữa đi xuống!”. Một nhà bạn sĩ quan sau thời điểm đề cập dứt tức khắc đá sợi dây một cái, chỉ vào găng đặt sống 1 bên, và có một vài bạn bộ đội đứng trước mặt chúng ta.

Sa Tả chả biết người thân sở hữu nhìn lầm hay không, sự bông lơn and khinh bỉ lóe lên trong ánh mắt các bạn này hung hăng đâm 1 dao vào ngực cậu.

“Dùng sợi dây này trượt xuống bên dưới hả!”. Bầu không khí tựa hồ đông lại, Côn Bố đột hét ầm lên, “Làm sao nhưng mà xuống! Đặc điểm này ko phải mang mạng tụi tao sao!”.

“Không chịu xuống thì xong lịch trình dưới đây luôn đi”. Sĩ quan kéo nhẹ báng súng, mặt không chút biến đổi nhìn chúng ta.

“Độ cao bao nhiêu?”. Sa Tả nhìn họng súng chỉa về phía bọn họ, khom sườn lưng cầm đem bao tay rồi đeo vào.

“150m, chúng tôi đã nỗ lực hạ rẻ độ cao, nhưng mà nhiều lúc sẽ có được gió”, thành viên gia đình này thu hồi súng, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Phụ thuộc vào dễ dàng của các người”.

“Tôi luôn luôn khôn cùng may mắn”, Trình Khản mỉm cười, cũng cầm đem 1 bộ căng thẳng đeo vào, “Tôi sẽ là kẻ xuống đầu tiên”.

Mấy chúng ta còn lại trù trừ hồi lâu, rút cục đành đeo găng tay vào.

Sa Tả nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nhan sắc trời bi hùng, bầu trời vốn u ám nay càng rộng rãi quỷ dị, cậu nhích tới gần cửa sổ, mong muốn nhìn xem nơi chúng ta sắp đã đặt chân đến nơi đó.

ko đợi cậu tới sắp cửa sổ, cửa tàu bay bỗng bị lấy ra, 1 trận gió mạnh cuốn vào, loại lạnh tức tốc thấm tận xương tủy.

binh lính đứng cạnh cửa nhìn ra phía ko kể, quay đầu mỉm cười đầy thâm trường: “Hoan nghênh đến đảo Liệp Lang, hoan nghênh đến

Địa ngục!”.
hiểu full liệp lang đảo tại trang web hiểu truyện tặng truyen24.com. Chúc độc giả truyện vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *